Ai Cập cổ đại dưới góc nhìn của
thế giới phương Tây (Ancient Egypt in the Western imagination) là một hình ảnh
huyền bí thông qua
truyền thống văn hóa Hy Lạp và
Do Thái. Đất nước Ai Cập vốn đã cổ xưa đối với người ngoài, và ý tưởng về Ai Cập ít nhất vẫn tiếp tục có ảnh hưởng trong
lịch sử tư tưởng như chính bản thân Ai Cập xét ở góc độ lịch sử thực tế
[1]. Tất cả văn hóa Ai Cập đã được trao truyền sang
văn hóa La Mã và
văn hóa châu Âu hậu La Mã thông qua
lăng kính của các quan niệm
Hy Lạp hóa về nó, cho đến khi
Jean-François Champollion giải mã
chữ tượng hình Ai Cập vào những năm
1820 khiến các
văn tự Ai Cập trở nên dễ đọc để cuối cùng cho phép hiểu Ai Cập là chính bản thân người Ai Cập họ đã hiểu điều đó.Sau thời cổ đại, hình ảnh
Cựu Ước về Ai Cập là vùng đất
nô lệ của
người Do Thái chiếm ưu thế và hình tượng "
Pharaoh" trở thành từ đồng nghĩa với
chế độ chuyên quyền và áp bức trong thế kỷ XIX. Tuy nhiên, tư duy
Khai sáng và những khám phá thuộc địa vào cuối thế kỷ XVIII đã làm mới mối quan tâm đến Ai Cập cổ đại vừa là
hình mẫu vừa là sự thay thế độc lạ cho
văn hóa phương Tây, đặc biệt là nguồn gốc của trường phái Lãng tử Romantic trong kiến trúc cổ điển hóa. Mặc dù sự chiếm đóng của
thực dân phương Tây đến Ai Cập đã phá hủy một phần quan trọng các di sản lịch sử quốc gia, nhưng vẫn có một số người ngoại quốc đã để lại những dấu ấn tích cực hơn. Lấy ví dụ như
Napoleon, ông đã chỉnh lý lại những nghiên cứu hàng đầu về
Ai Cập học khi ông mua chúng từ khoảng 150 nhà khoa học và họa sĩ để học hỏi cùng với tài liệu
lịch sử tự nhiên về Ai Cập, được phát hành trong chuỗi ấn phẩm
Description de l'Égypte (Diện mạo Ai Cập)
[2].Văn hóa và các công trình kiến trúc của Ai Cập cổ đại đã để lại một
di sản lâu dài cho thế giới, như sự thờ cúng nữ thần
Isis đã trở nên phổ biến vào thời
đế quốc La Mã, các
cột tháp tưởng niệm và các di tích khác đã được vận chuyển đến Rome
[3]. Người La Mã cũng nhập khẩu vật liệu xây dựng từ Ai Cập để xây dựng nên các kiến trúc mang phong cách Ai Cập. Những nhà sử học đầu tiên như
Herodotus,
Strabo và
Diodorus Siculus đều nghiên cứu và viết các tác phẩm về vùng đất, mà người La Mã coi là một
vùng đất huyền bí[4]. Trong suốt
thời Trung Cổ và
Phục Hưng, nền văn hóa đa thần của người Ai Cập vốn đã suy tàn sau khi Kitô giáo nổi lên và sau này là
Hồi giáo, lại luôn nhận được sự quan tâm trong các tác phẩm của các học giả thời Trung Cổ như
Dhul-Nun al-Misri và
al-Maqrizi[5]. Trong các thế kỷ XVII và XVIII, khách bộ hành và khách du lịch châu Âu đã mang về các
cổ vật và viết nên những câu truyện ngắn về các cuộc hành trình của họ, điều này đã tạo nên một làn sóng
Egyptomania trên khắp châu Âu. Làn sóng mới này khiến cho các nhà sưu tập đổ xô đến Ai Cập, họ đã mua, chiếm đoạt và được tặng nhiều cổ vật quan trọng
[6].